Anh ghét em để tóc bay trong gió,
Để hương đưa, hoa cũng tỏa ngập ngừng.
Anh đứng nhìn cả trời đất lặng thinh,
Có gã khờ thả hồn vào nỗi nhớ.
Anh ghét em nở nụ cười rạng rỡ,
Lúc anh tìm một tia nắng cuối thu.
Làn nước trong xanh in hàng liễu rủ,
Bỗng vô hồn bởi đôi mắt ngây thơ.
Anh ghét em xuất hiện trong giấc mơ,
Giấc mơ của anh về ngôi nhà hạnh phúc.
Em ở đó làm vợ ngoan hiền thục,
Lũ trẻ nô đùa sau cánh cửa màu xanh.
Anh ghét em sao đánh cắp tim anh,
Mang đi mất tự bao giờ chẳng biết.
Anh hoang mang vội đi tìm cho được:
Trái tim mình mà cứ gọi tên em.
Rồi một ngày em mang trả trái tim,
Cũng lặng lẽ như lần đầu em đến.
Mắt nhạt nhòa nhìn dáng em lần cuối,
Tự trách mình không dám nói yêu em.